ANH TÀI XẾ MUA THÊM 2 CHIẾC XE TRONG NỬA NĂM BẰNG CÁCH NÀO?
(Bài viết rất dài, nhưng nếu đọc hết có thể nó sẽ thay đổi cuộc đời của bạn mãi mãi)
"Em sống bốn mươi mấy năm cuộc đời rồi giờ mới có người nói với em như vậy. Cảm ơn anh rất nhiều. Chiều nay về em đi mua thùng, mai em làm luôn". Anh tài xế taxi nói với tôi như vậy sau một hành trình dài.
Tháng 11 năm ngoái tôi đi xe từ Nha Trang ra Bắc Vân Phong rồi về. Trên đường về điện thoại tôi bị hết pin và tôi phải ghé tiệm bên đường mua cái dây cáp. Mọi thứ bắt đầu từ đây.
Tôi: Sao anh không sắm đi dây sạc pin 3 chân trên xe? Lỡ khách hết pin như mình đây thì còn có cái mà sạc pin?
Tài xế: Em xài Iphone, em chỉ sắm dây sạc này được rồi.
Tôi: Anh chạy xe được mấy năm rồi?
Tài xế: 11 năm anh ah.
Tôi: Trung bình một ngày được bao nhiêu chuyến?
Tài xế: Tùy bữa anh ah. Bữa nhiều bữa ít, có bữa chỉ được một vài cuốc.
Tôi: Mỗi lần anh làm ai đó vui thì anh có thấy vui trong lòng không?
Tài xế: Có chứ anh.
Tôi: Vậy đằng nào anh cũng phải sắm dây sạc pin. Anh sắm cái dây 3 chân, lỡ khách hết pin như mình đây họ sẽ sạc được pin. Nhờ cái dây của anh mà họ không bị lỡ một cuộc hẹn quan trọng, không lỡ một chuyến bay… thì họ sẽ rất biết ơn anh. Đó mới chỉ là câu chuyện của cái dây sạc.
Ví dụ nhé. Mỗi sáng anh đi làm mua một thùng nước suối loại 350ml, mua thêm thùng đá ướp lạnh sẵn đi mấy chai nước bỏ sau cốp. Mỗi lần dừng xe anh lập tức bước xuống mở cửa xe mời khách lên xe xong rồi ra mở cốp xe lấy nước. Anh mang nước lên phát cho mỗi người một chai nước và nói “Em mời anh chị uống nước ah”. Lúc này một số khách sẽ chưa dám uống vì sợ bị anh “chém đẹp”. Khi xe bắt đầu lăn bánh anh nói “Em chạy xe hơn 10 năm rồi. Em thấy khách tới Nha Trang đi biển nắng nhưng thường quên mang nước hoặc ngại mang vì nặng. Chính vì vậy em mang theo nước sẵn mời khách uống miễn phí ah. Em mời anh chị cứ tự nhiên ah. Em hy vọng mỗi người khách khi tới Nha Trang du lịch sẽ cảm thấy thoải mái, cảm nhận được sự mến khách của người Nha Trang và sẽ quay lại”.
Lúc này khách sẽ nghĩ gì về anh? Họ sẽ nghĩ rằng “Anh tài xế thật có tâm. Anh ấy học hành chắc cũng không nhiều nhưng biết nghĩ cho khách và nghĩ cho cả ngành du lịch của thành phố nữa”. Anh nghĩ đi, bình thường cứ khách lên xe là “Số của em đây, namecard của em đây. Anh chị có đi đâu thì gọi em, alo em nhé”. Nhưng phần lớn sẽ vứt luôn sau đó, có mấy ai gọi cho anh đâu?
Ngược lại nếu anh hành xử như em nói vừa rồi thì sẽ có điều ngược lại xảy ra, đó là “Bác tài cho xin số đi, bác cho em số khi nào đi đâu em gọi”. Một bên là cho số khách không thèm lấy, một bên là khách năn nỉ xin số. Chọn cách nào chắc anh đã có câu trả lời.
Tài xế: Nhưng mà bọn em chạy thế này lời lỗ chẳng được bao nhiêu, mua nước mời khách uống miễn phí nữa thì lấy gì ăn anh?
Tôi: Anh cứ làm thử đi, chưa thử làm sao biết? Làm vài ngày nếu không hiệu quả thì đừng làm nữa. Không thiệt đâu mà anh lo.
Em phân tích cho anh thế này nhé. Nếu anh làm vậy thì đi đâu khách cũng gọi anh, anh có thêm chuyến, thêm thu nhập thay vì như bây giờ bữa no bữa đói. Đó là cái lợi thứ nhất. Giả sử cứ 10 khách thì có 3 khách bo cho anh thêm 10k. Vậy thì 10 khách tốn 10 chai nước là 30k, 3 khách mỗi khách bo 10k cũng được 30k. Coi như huề vốn, nhưng đổi lại anh có được niềm vui của khách. Khách vui anh cũng vui. Đó là cái lợi thứ hai.
Anh cứ làm như vậy đi, tui tin chắc tỷ lệ khách bo cho anh sẽ hơn 50%. 5 khách bo 10k anh sẽ có 50k, vậy là lời 20k rồi. trước đây anh chỉ có một nguồn thu duy nhất, giờ có thêm lợi nhuận từ bán nước. Đó là cái lợi thứ ba.
Khách vui, tỷ lệ quay lại cao, khách này giới thiệu khách khác, anh có thêm nguồn thu. Lợi đủ đường vậy anh còn đòi hỏi gì nữa? Lam hay không làm tui tin anh đã có quyết định. Làm được vậy anh sẽ có khách chạy ngày chạy đêm không hết, lúc đó anh lại có khách giao cho người khác chạy để chia phần trăm hoặc mua thêm xe. Từ một chiếc bữa no bữa đói sẽ có 2 chiếc, rồi 10 chiếc, rồi trăm chiếc và cuối cùng là xây dựng đế chế taxi. Tại sao không?
Tài xế: Em sống bốn mươi mấy năm cuộc đời rồi giờ mới có người nói với em như vậy. Cảm ơn anh rất nhiều. Chiều nay về em đi mua thùng, mai em làm luôn.
Tôi: Người ta không nói với anh là vì ai cũng nghĩ đó không phải là việc của mình. Nói làm gì mất công nó gây sự, vùng vằng. Kệ cha nó đi. Nhưng tui thì ra đường thấy ai có tuổi trẻ, có sức khỏe, có cơ hội mà không làm tui thấy tiếc lắm. Ở bên Nhật chỉ có các cụ già về hưu mới đi chạy xe, bán vé chứ không như Việt Nam toàn thanh niên đâu. Vậy thì chúng ta người trẻ phải làm được gì đó hơn ông già, bà cụ chứ.
Khoảng hơn 1 tháng trước bất ngờ có một số lạ gọi và hỏi:
Tài xế: Phải anh Bình ở Sài Gòn không anh?
Tôi: Đúng rồi, anh là ai nhỉ?
Tài xế: Em là Thành, cuối năm rồi em có chở anh đi Bắc Vân Phong đó anh.
Tôi: Ah, có việc gì không anh?
Tài xế: Em cảm ơn anh nhiều lắm. Hồi đó anh nói vậy về em làm theo, giờ em chưa có tiền mua thêm xe như anh nói nhưng em thuê thêm 2 chiếc cho 2 thằng em chạy anh ah. Em cũng hướng dẫn cho chúng nó làm như anh nói, giờ 3 xe chạy không hết khách anh ah. Có dịp nào anh ra Nha Trang cứ alo em đón nhé. Anh muốn đi đâu anh chở.
Tôi: Tuyệt vời quá, chúc mừng anh. Bình tin rằng hết năm nay anh sẽ có chục chiếc.
Tôi không lưu lại số của anh ấy. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng, nếu mình lưu lại số của anh ấy và cứ ra đó alo thì sẽ được anh ấy chở miễn phí. Đơn giản vậy thôi, giúp người cũng là giúp mình mà, vui là được. Cần gì phải báo đáp.
Thái độ của chúng ta sẽ quyết định mọi thứ. Nên nhớ, mọi điều lớn lao nó được hoành thành khi và chỉ khi chúng ta làm xuất sắc những việc nhỏ. Khi chỉ số niềm tin càng thấp thì chi phí của bạn càng cao.
Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân. Xây dựng một đế chế ngàn tỷ bắt đầu từ một khách hàng nhỏ lẻ. Việc gì tốt cho khách hàng thì cứ làm, mình có thiệt tý cũng không sao đâu. Đừng tính toán với khách hàng vì khách hàng tính toán giỏi hơn chúng ta rất nhiều. Kinh doanh là một hành trình chứ không phải một phi vụ.
Ngày mới tốt lành. Rất dài, cảm ơn bạn đã chịu khó đọc và tương tác. Hãy share nó và tag bạn bè nhé, bạn sẽ giúp được rất nhiều người thay đổi đấy.
MAI QUỐC BÌNH
Đồng hành cùng thành công của bạn.