🧩 1. Niềm tin ban đầu: “Bỏ tiền nhỏ, nhận lợi ích lớn”
31 tuổi, tôi nghĩ đến việc vừa tích lũy tài chính, vừa bảo vệ gia đình.
Nhân viên tư vấn nói: “Chỉ cần 30–50 nghìn mỗi ngày – như giá một bát phở – là có thể vừa tiết kiệm, vừa được bảo hiểm.”
Nghe có lý. Tôi ký hợp đồng, đóng đều mỗi tháng, tự nhủ: “Mình đang đầu tư cho tương lai.”
⏳ 2. Bốn năm sau: số tiền hoàn lại khiến tôi “ngã ngửa”
Tổng cộng, tôi đã đóng khoảng 100 triệu đồng.
Khi kinh tế eo hẹp, tôi định dừng hợp đồng và hỏi nhân viên bảo hiểm.
Kết quả:
👉 “Chị rút được khoảng 24 triệu, do bị trừ phí phạt và chi phí hợp đồng.”
Tôi sững người — số tiền ấy chưa đủ mua 2 chỉ vàng.
Thậm chí, nếu không rút mà để nguyên, hợp đồng vẫn “hao dần” mỗi năm vì bị trừ phí quản lý. Nghĩa là, dù không đóng thêm, tiền vẫn mất dần theo thời gian.
💡 3. Bài học đắt giá: bảo hiểm không phải kênh đầu tư
Lúc đó tôi mới hiểu:
Bảo hiểm nhân thọ không phải “tích sản” hay “đầu tư sinh lời”, mà là sản phẩm bảo vệ.
Phần lớn tiền trong những năm đầu dùng để chi trả quyền lợi bảo vệ, phí vận hành, phí quản lý hợp đồng. Vì vậy, giá trị hoàn lại rất thấp trong 2–5 năm đầu, chỉ tăng nếu duy trì lâu dài.
Dù có lời ở giai đoạn cuối, thì bảo hiểm vẫn không thể so với gửi tiết kiệm hay đầu tư quỹ mở.
🧭 4. Kết lại: Bảo hiểm không sai, chỉ sai khi ta hiểu sai
Tôi không trách bảo hiểm, chỉ trách mình đặt kỳ vọng sai chỗ.
Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ mua – nhưng với mục tiêu đúng: bảo vệ rủi ro, không phải “làm giàu”.
Bài học lớn nhất sau 4 năm:
👉 Trước khi gửi gắm tiền bạc vào bất kỳ sản phẩm tài chính nào, hãy hiểu rõ giá trị thực của nó – đừng để kỳ vọng đầu tư biến thành nỗi thất vọng.