👙 Cà phê thì ít, da thịt thì nhiều
Tiếp viên ở đây chỉ khoác lên mình bộ bikini hoặc hai mảnh hờ hững, mang giày cao gót 10 phân, trang điểm lòe loẹt. Khách đa phần là nam giới gốc Việt – đến không chỉ vì cà phê mà còn vì… cảnh đẹp. 👀

🎧 Bên trong quán là tiếng nhạc xập xình, khói thuốc mù mịt, TV chiếu thể thao nhưng mắt thì đa phần nhìn về phía "nhân viên phục vụ".
📍 Quán nổi tiếng? Có: Cafe Lú, Cafe Di Vang 2, GZ Cafe... lúc nào cũng chật kín từ sáng đến khuya. Đặc biệt, họ không bán rượu, không đồ ăn, chỉ có... “vibe nóng”.
💸 Chiêu hút khách? Quá rõ rồi!
Các chủ quán không giấu giếm: “Chúng tôi cũng bán cà phê như Starbucks, nhưng nếu chẳng có gì đặc biệt thì ai quay lại?” – đúng là câu trả lời thật như cà phê phin, không đường!
🤫 Một số nhân viên giấu gia đình vì sợ bị kỳ thị. Người thì bảo "chỉ bán cà phê, không bán thân", nhưng chính quyền lại có góc nhìn khác...

⚖️ Chính quyền vào cuộc: Lệnh đóng cửa treo lơ lửng
Chính quyền thành phố Stanton đã khởi kiện GZ Cafe, cáo buộc:
-
Lộ vùng nhạy cảm
-
Mở cửa quá giờ
-
Gây mùi khói thuốc phiền hàng xóm
Thậm chí, một người dân còn nói: “Bao cao su vương trên mặt đất. Nếu thỏa thuận, có thể còn thấy cả cảnh khỏa thân” – nghe là biết có mùi... phốt!
👮 Chủ quán phủ nhận sạch sẽ: "Tuân thủ đầy đủ quy định!"
Và thế là trận chiến "cà phê hay... showroom trá hình" vẫn đang tiếp tục gay cấn ở đất Mỹ.
📣 Tóm lại:
-
Cà phê bikini Việt tại Mỹ – hút khách, nhiều tiền, nhưng cũng đầy rủi ro và tranh cãi.
-
Chính quyền “soi”, dân bàn tán, dư luận chia đôi.
-
Vấn đề không chỉ là mặc gì, mà là mặc... vì mục đích gì và có vượt ranh giới không?
💬 Bạn nghĩ sao? Là kinh doanh sáng tạo hay đang đi quá giới hạn?