✈ Kịch bản 1 – Dồn toàn bộ quốc tế về Long Thành
-
Long Thành: 100% chuyến bay quốc tế (~19 triệu khách quốc tế + 1,5 triệu khách nội địa trung chuyển).
-
Tân Sơn Nhất: 95% lưu lượng nội địa (~29,5 triệu khách).
-
🎯 Mục tiêu: Tạo trung tâm trung chuyển quốc tế tập trung ở phía Nam, giảm áp lực cho Tân Sơn Nhất, tối ưu nhân lực & thiết bị, tránh việc hành khách phải di chuyển 4,5h giữa 2 sân bay.
-
❗ Hạn chế: Khách ở TP.HCM phải di chuyển xa hơn để bay quốc tế.
✈ Kịch bản 2 – Chia theo cự ly bay
-
Tân Sơn Nhất: Nội địa + quốc tế ngắn dưới 1.000km (~3,8 triệu khách quốc tế).
-
Long Thành: Quốc tế đường dài (~15,3 triệu khách) + một phần nội địa trung chuyển.
-
✅ Ưu điểm: Giữ lại tiện lợi cho khách bay quốc tế gần (Thái Lan, Lào, Campuchia), tận dụng hạ tầng hiện hữu Tân Sơn Nhất.
-
⚠ Nhược điểm: Tăng chi phí vận hành do chia đôi nguồn lực, phân tán lưu lượng quốc tế, giảm sức cạnh tranh trung chuyển của Long Thành.
📊 Quan điểm của ACV & Cục Hàng không Việt Nam
-
Phân tán quốc tế làm suy yếu năng lực trung chuyển, khó cạnh tranh với các cảng khu vực.
-
Đồng thuận cao với phương án 1 – dồn toàn bộ quốc tế về Long Thành để nâng vị thế và sức cạnh tranh lâu dài.